Giới giải trí Việt Nam đang đối mặt với một xu hướng đáng báo động khi nhiều nghệ sĩ bị bắt giữ vì liên quan đến ma túy. Điều này không chỉ phản ánh vấn đề về đạo đức nghề nghiệp và kiểm soát bản thân của các nghệ sĩ, mà còn cho thấy sự tồn tại của một hệ sinh thái showbiz ưu ái hình ảnh hào nhoáng mà thiếu cơ chế kiểm soát hiệu quả. Bên cạnh đó, khán giả cũng đóng một vai trò trong việc tạo ra một môi trường dễ dãi và nuông chiều người nổi tiếng.

Chuyên gia truyền thông Nguyễn Ngọc Long nhận định rằng việc khán giả bày tỏ sự cảm thông với nghệ sĩ khi họ vi phạm pháp luật nghiêm trọng là một phản ứng tự nhiên về mặt nhân tính, nhưng có thể gây ra những nguy hiểm về mặt xã hội. Người nổi tiếng luôn có ảnh hưởng lớn đến nhận thức và hành vi xã hội. Khi một nhân vật như nhà thiết kế Công Trí, một biểu tượng thời trang, sa vào con đường sử dụng chất cấm, điều đó giống như một cú tát vào niềm tin của công chúng.

Sự việc Công Trí bị bắt vì liên quan đến ma túy đã gây ra một cú sốc không chỉ đối với ngành thời trang, mà còn tạo ra một hiệu ứng tiêu cực sâu rộng tới giới trẻ. Điều này có thể làm xói mòn niềm tin của xã hội vào công lý và tiêu chuẩn đạo đức chung. Việc một nhân vật được kính trọng và yêu mến như Công Trí lại liên quan đến chất cấm, đặt ra câu hỏi về tính liêm chính và trách nhiệm của người nổi tiếng trong việc duy trì hình ảnh và hành vi chuẩn mực.
Theo chuyên gia truyền thông Nguyễn Ngọc Long, việc khán giả bày tỏ sự cảm thông hoặc lên tiếng bảo vệ nghệ sĩ vướng scandal có thể là dấu hiệu cho thấy công chúng đang dễ dãi hơn với sai phạm của người nổi tiếng. Ông phân tích rằng công chúng có quyền tiếc nuối, xót xa trước sự sa ngã của một người từng được yêu mến. Tuy nhiên, nếu sự tiếc nuối đó chuyển hóa thành những hành vi bào chữa, hợp lý hóa hay thậm chí tấn công ngược truyền thông, dư luận, và luật pháp, thì đó là biểu hiện rõ ràng của tâm lý dễ dãi tập thể.
Cuối cùng, chuyên gia Nguyễn Ngọc Long cho rằng cần có các cơ chế xử lý mang tính răn đe kép: vừa xử lý về mặt pháp lý nghiêm minh theo luật hiện hành, vừa kèm theo các biện pháp chế tài bổ sung ở cấp độ nghề nghiệp và truyền thông. Điều này không mang tính trừng phạt dư luận, mà là một bước đi cần thiết để bảo vệ tiêu chuẩn đạo đức nghề nghiệp và môi trường truyền thông lành mạnh. Qua đó, xã hội có thể xây dựng một nền văn hóa giải trí không chỉ hướng đến hình ảnh hào nhoáng mà còn coi trọng đạo đức và trách nhiệm xã hội.
Tù kinh tế đến lời nói và ngành công nghiệp sinh tắp và những giá trị thèm chán của xã hôi Việt Nam